Sống
chậm lại. Nghĩ khác đi. Yêu thương nhiều hơn
Ngày trước…
Khi trái đất
bắt đầu hình thành, thiên nhiên mang trong mình vẻ hùng vĩ, hoang sơ, đẹp một
cách lạ thường…
Ngày qua
ngày…
Các loài sinh
vật dần tiến hóa. Sau hàng triệu năm, có một loài vượn cổ, bằng trí thông minh,
đã tiến hóa thành người nguyên thủy, dần dần biết thống trị thế gian…
Những bộ tộc,
bộ lạc cũng theo đó hình thành. Họ sống quây quần bên nhau, biết yêu thương,
bao bọc, chở che cho nhau, họ trao đi yêu thương và nhận lại niềm vui, hạnh
phúc.
Thiên nhiên
lúc ấy chính là người bạn tốt của họ. Ngày ngày, họ làm việc, hát ca, cùng nhau
yêu thương, cùng nhau ngắm nhìn, thưởng thức vẻ đẹp của đất trời, của tạo hóa.
Thời gian dần
trôi…
Ngày nay…
Sống trong
thế kỉ XXI văn minh, lịch sự, rất nhiều thứ đã thay đổi, con người cũng không
phải ngoại lệ…
Cuộc sống
cũng thay đổi theo sự tiến hóa của loài người. Giờ đây, nó đang oằn mình trong
sự hối hả, không khác gì một trường đua đúng nghĩa mà con người chính là những
vận động viên và thì giờ là vàng bạc…
Đời người
cũng như chiếc lá, dễ dàng bị gió cuốn đi. Trong cái hối hả của nhịp sống nhật
thường, con người, dù vô tình hay hữu ý, cũng bị cuốn vào chuyện được mất,
thắng thua, chẳng biết đến đâu, chỉ biết quay cuồng trong vòng luẩn quẩn của
thời gian…
Vẫn biết con
người, đặc biệt là tuổi trẻ, sống là không chờ đợi…
Vẫn biết nếu
không nhanh nhẹn chạy đua với thời gian thì đâu có được những gì mình muốn:
tiền bạc, danh lợi, thành công, hạnh phúc…
Nhưng,
Giá như chúng
ta có thể Sống - Chậm - Lại...
Để cảm nhận
những gì tốt đẹp từ cuộc sống.
Thì có thể…
Ta sẽ bất ngờ
khi phát hiện ra một bông hoa đang rực rỡ khoe sắc dưới ánh bình minh, nghe
thấy tiếng chim hót líu lo trong vòm lá, giật mình trước vẻ nên thơ của thiên
nhiên, đất trời…
Ta hãy thử
một lần lặng mình trong một bản nhạc cổ điển, thả hồn theo những giai điệu du
dương, thử một lần bỏ qua hết mọi phiền muộn, nhắm mắt lại và hít thở thật sâu.
Có thể ta sẽ nhận ra, tâm hồn ta bỗng thanh thản,nhẹ nhõm một cách lạ kì…
Vốn dĩ, tâm
hồn con người như một mảnh đất, nếu không có những nguồn nước mát lành ấy ngày
ngày tưới tắm, đất sao có thể màu mỡ và cây sao có thể xanh tươi?
Cuộc sống
buộc con người phải đi theo guồng quay vội vã, ai làm khác sẽ là tụt hậu. Thế
nhưng vẫn có những người lựa chọn sự bình yên nơi đồng quê thay vì ồn ã, náo
nhiệt chốn thị thành. Họ từ bỏ những thứ tiện nghi sẵn có làm cho người ta yếu
ớt để tự mình sinh sống, tạo lập cuốc sống riêng của bản thận. Có thể họ sống
chậm lại một chút nhưng lại thấy cuộc sống xung quanh tươi đẹp và đáng sống
hơn.
Giá như chúng
ta có thể Sống – Chậm – Lại…
Để nghĩ về
cuộc sống và những người xung quanh nhiều hơn.
Để đừng lướt
qua nhau một cách vội vã.
Thì có thể…
Ta sẽ phát
hiện ra, những bà cụ ăn xin ven đường, những em bé bán rong bên hè phố, nhiều
khi thứ họ cần chỉ là một chút lòng thương hại, một tấm lòng hảo tâm, một ánh
mắt nhìn, một nụ cười thân thiên hay một cái siết tay trìu mến cũng đủ sưởi ấm
những trái tim buốt lạnh đương run lên từng hồi trong sự cô đơn, bế tắc, lạc
lõng và tuyệt vọng. Họ không cần, không muốn và càng không hi vọng những cái
lướt nhìn vội vã, cái lắc đầu cùng đôi chân rảo bước đi nhanh trên con đường đi
tìm một thứ gì đó có vẻ hão huyền như tiền bạc, danh lợi dưới con mắt bao kẻ
thèm muốn.
Sống Vội
khiến ta để rơi mất kỉ niệm vào quá khứ, đánh mất niềm tin ở hiện
tại và làm mất chính mình ở tương lai…
Vì vậy,
Sống Chậm còn là để lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống…
Đây không
phải là lãng phí thời gian mà chính xác là sự trân trọng thời gian, quý trong
kí ức, sống đúng với hiện tại và chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai.
Ta sẽ kịp
thức tỉnh và biết tran trọng hơn những thứ đã đánh mất, từ chiếc răng sữa, món
đồ chơi đến những thứ lớn hơn, là một tuổi thơ vô tư trong sáng, không tính
toán thiệt hơn. Tất cả những thứ đó rồi sẽ phải mất…
Khi ta sống
chậm, biết trân trọng từng khoảnh khắc của quá khứ, hiện tại và tương lai, ta
đã sống được nhiều hơn những gì ta nghĩ.
Sống Chậm,…
Để ta có thể
nhìn lại bản thân; để có thể cảm nhận nhiều hơn; để lặng mình nghe nhịp chảy
của cuộc sống, tiếng gọi của con tim; để mỗi ngày trôi qua, tâm hồn ta sẽ trở
nên thâm trầm, sâu sắc và trưởng thành hơn.
Cùng với SỐNG CHẬM, chúng ta hãy thử một lần NGHĨ KHÁC ĐI…
Ấy là khi ta
biết quên đi những lợi ích của bản thân, sống hết mình vì người khác.
Là khi ta
bước ra khỏi lối mòn quen thuộc, chọn cho mình một lối đi riêng, không bao giờ
tự bó hạn chính mình.
Là khi ta đặt
tên cho bài học phía sau mỗi thất bại là “Kinh nghiệm”.
Là cách ta
đứng dậy sau mỗi vấp ngã và vươn lên bằng chính sức mình.
Là suy nghĩ
tích cực, lạc quan, hướng tới những gì tốt đẹp, tự tin vào cuộc sống, để không
rơi vào chán nản, tuyệt vọng.
Là khi ta
biết lắng nghe lòng mình, tự đem lại sức sống cho bản thân, làm những điều ý
nghĩa cho cuộc sống…
Như Phan Bội
Châu, Phan Châu Chinh, những chí sĩ ái quốc, họ đã dúng cảm đề nghĩ cải cách,
thay đổi. Họ đấu tranh theo phương pháp khác nhau, tuy thất bại nhưng điều đó
đã xây lên một tiền đề vững chắc sau này. Đó là bởi họ đã biết nhìn nhận, đánh
giá, biết lựa chọn, suy nghĩ khác đi.
Suy nghĩ
khác, ta cũng bắt gặp ở những nhà thiên tài. Êdison, nhà bác học nổi tiếng, đã
nếm trải mùi vị thất bại hàng nghìn lần mới tìm ra nguyên liệu làm dây tóc bóng
đèn. Họa sĩ Lê-ô-na Đơ-vanh-xi cũng phải bắt đầu từ một quả trứng hơn 30 lần
mới vẽ được những cái tiếp theo… Nhưng người này, họ đã suy nghĩ khác bằng cách
suy nghĩ Tích Cực, vượt lên khó khắn
để đối mặt với thử thách, tìm đường đến thành công.
Khi NGHĨ KHÁC
ĐI, ta sẽ biết YÊU THƯƠNG NHIỀU HƠN…
Vì yêu thương
vốn là cái gốc của nhân loại. Yêu thương và đoàn kết là nền tảng để một dân tộc
cùng sống và phát triển bao đời nay.
Yêu thương
nhiều hơn,
Là biết yêu
thương mình hơn
Cũng là biết
nghĩ, biết quan tâm, chăm sóc, hướng đến những người xung quanh nhiều hơn…
Là cân bằng
cảm xúc,
Trao đi mà
không cần nhận lại…
Bởi,
Khi biết cho
đi, ta nhận được nhiều hơn niềm hạnh phúc, thanh thản, bình yên trong tâm hồn.
Sống với những người xung quanh bằng sự chân thành, ta sẽ có lại tình cảm quý
trọng, thương yêu, sự thành thật từ những người bạn… Và ta chợt nhận thấy, cuộc
sống dường như đẹp hơn rất nhiều!
Có lẽ…
Cuộc sống vẫn
thế, lao vun vút như mũi tên khổng lồ, đôi lúc ta có cảm tưởng chính ta hay
người xung quanh sẽ đi lạc. Lạc vào những thói xấu ở đời, lạc vào sân khấu ranh
mãnh, diễn một vở kịch không có hồi kết mà phải chăng là do ta tự sắp đặt…
Cuộc đời vốn
là một sân khấu không khép màn, mà kịch bản là tự bản thân ta xây dựng. Vậy bên
cạnh lối sống “vội vàng”, linh hoạt, cháy hết mình, ta cũng phải biết sống chậm
để rèn luyện sự chín chắn, trưởng thành, để suy nghĩ khác đi và biết yêu thương
nhiều hơn.
TG: Ngọc Hà (NH)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét